听弹琴
刘长卿 〔唐代〕
líng líng qī xián shàng ,jìng tīng sōng fēng hán 。
泠泠七弦上,静听松风寒。
gǔ diào suī zì ài ,jīn rén duō bú dàn 。
古调虽自爱,今人多不弹。
译文
七弦琴弹奏的声音清冽,曲调悠扬起伏,琴声凄清好似风入松林。
我虽然很喜爱这首古时的曲调,但在今天人们大多已不去弹奏了。
水利万物而不争,
而万物莫能与之争。